Đọc: Ê-sai 48:16-22
Khi Ngài dẫn họ qua sa mạc thì họ không khát – Ê-sai 48:21
Khô cằn. Bụi Bặm. Nguy Hiểm. Sa mạc. Nơi với nguồn nước ít ỏi, nơi thù nghịch của sự sống. Không hề ngạc nhiên khi từ sa mạc hóa được đùng để mô tả những nơi bị bỏ hoang. Cuộc sống ở đó rất khó khăn. Một số người chọn sống ở đó. Nhưng đôi khi đó là vì không còn chọn lựa nào khác. Trong Kinh Thánh, dân sự Chúa rất quen thuộc với cuộc sống nơi sa mạc. Phần lớn diện tích ở Trung Đông, bao gồm cả Y-sơ-ra-ên, là sa mạc. Nhưng cũng có những ngoại lệ, như là Thung lũng Jordan và khu vực quanh Biển hồ Ga-li-lê. Đức Chúa Trời chọn “nuôi dưỡng gia đình Ngài” ở nơi bao quanh là đồng vắng, nơi Chúa có thể bày tỏ sự tốt lành cho con cái Ngài khi họ tin cậy Ngài bảo vệ và chu cấp cho họ (Ês. 48:17-19).
Ngày nay, phần lớn chúng ta đều không sống trong sa mạc theo nghĩa đen, nhưng thường phải đi qua những chỗ giống như sa mạc. Đôi khi chúng ta đi bởi vì đó là một hành động vâng phục. Cũng có khi chúng ta có mặt ở đó không bởi lựa chọn của mình. Khi bị ai đó bỏ rơi, hay bệnh tật xâm chiếm cơ thể, chúng ta thấy mình như đang ở trong sa mạc khi mọi sự trợ giúp đều khan hiếm và sự sống thật khó khăn làm sao.
Nhưng mục đích của việc đi qua sa mạc, dù theo nghĩa bóng hay nghĩa đen, là để nhắc nhớ rằng chúng ta phải lệ thuộc nơi sự gìn giữ của Chúa – một bài học cần nhớ ngay cả khi chúng ta đang sống trong sự dư dật.
Bạn đang sống trong nơi đầy đủ hay thiếu thốn? Đức Chúa Trời đang tiếp trợ bạn bằng những cách nào?
Ở mỗi sa mạc, Đức Chúa Trời đều có một chốn an nghỉ ngập tràn ân điển.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày