Đọc: E-xơ-ra 3:7-13

Người ta khó phân biệt tiếng vui mừng với tiếng khóc lóc. E-xơ-ra 3:13

Năm ngoái tại một đợt bồi linh, tôi gặp lại với một số bạn bè đã lâu không gặp. Tôi tươi cười với họ vì được gặp nhau nhưng tôi cũng khóc vì đã nhớ họ rất nhiều.

Ngày cuối cùng ở cùng nhau, chúng tôi dự Tiệc Thánh. Thêm nhiều nụ cười và nước mắt! Tôi vui mừng trong ân điển của Đức Chúa Trời, Đấng ban cho tôi sự sống đời đời và những ngày tuyệt vời bên bạn bè của mình. Nhưng tôi lại khóc khi được nhắc nhớ về giá mà Chúa Giê-xu phải trả để cứu tôi khỏi tội lỗi.

Tôi nghĩ về E-xơ-ra và ngày tuyệt vời đó ở Giê-ru-sa-lem. Những người bị lưu đày trở về và vừa hoàn tất việc xây lại nền của Đền Đức Giê-hô-va. Dân sự ca hát vui mừng nhưng vài thầy tế lễ già thì khóc (E-xơ-ra 3:10-12). Có thể họ nhớ về đền thờ Sa-lô-môn và vinh quang trước kia của nó. Hoặc họ đau buồn về tội lỗi trước kia đã dẫn đến việc lưu đày?

Thi thoảng khi nhìn thấy công tác Chúa làm thì chúng ta trải qua hàng loạt cảm xúc, bao gồm niềm vui khi thấy phép lạ của Chúa và buồn rầu khi nhớ đến tội lỗi của mình và sự hy sinh của Ngài.

Người Do Thái đã ca hát và khóc lóc, tiếng ồn ấy vang vọng khắp nơi (c.13). Mong rằng cảm xúc của chúng ta là những biểu hiện của tình yêu và sự thờ phượng dành cho Chúa và rằng chúng sẽ đụng chạm đến những người quanh ta.

Lạy Chúa, Ngài đón nhận nỗi buồn và niềm vui, nước mắt và nụ cười của chúng con. Chúng con xin dâng mọi cảm xúc trung thực của mình lên cho Ngài. Xin giúp chúng con tôn vinh Ngài bằng cả con người chúng con.

Cả nước mắt và nụ cười đều đem đến sự ngợi khen Chúa.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày