Đọc: Phi-lip 2:19-30
Tôi nghĩ cần gửi Ép-pa-phô-đích về với anh em…người phục vụ mà anh em gửi đến để lo cho nhu cầu của tôi. c.25
Nhiều tổ chức từ thiện giúp đỡ những người chủ yếu dựa vào việc quyên góp quần áo và đồ gia dụng không dùng nữa từ những người có cuộc sống dư dả. Việc đem cho những đồ không dùng nữa rất có ích để giúp đỡ người khác. Nhưng chúng ta thường miễn cưỡng bỏ đi những đồ vật giá trị mình sử dụng hàng ngày.
Khi Phao-lô bị giam ở Rô-ma, ông cần tiếp tục được khích lệ và sự đồng hành của những người bạn hữu tin cậy. Nhưng ông đã gửi hai chiến hữu thân cận nhất đến giúp đỡ các tín hữu ở Phi-líp (Phi. 2:19-30). “Nhờ Chúa là Đức Chúa Giê-xu, tôi mong sớm phái Ti-mô-thê đến với anh em…Vì không có ai đồng tâm tình với tôi để thật sự lo lắng cho anh em như Ti-mô-thê”(c.19-20). Và, “Tôi nghĩ cần gửi Ép-pa-phô-đích về với anh em. Anh ấy là một anh em, một đồng lao và một chiến hữu của tôi, cũng là sứ giả và người phục vụ mà anh em gửi đến để lo cho nhu cầu của tôi” (v. 25).
Phao-lô đã rộng rãi ban tặng cho người khác những điều ông cần nhất.
Những điều chúng ta cảm nhận là “giá trị nhất” trong cuộc sống hôm nay có thể cũng ích lợi rất lớn cho những người mình quen. Đó có thể là thời gian, tình bạn, sự khích lệ, đôi tai biết lắng nghe, hoặc một bàn tay giúp đỡ. Khi chúng ta cho đi những điều Chúa đã ban cho mình, thì Ngài được tôn vinh, người khác được giúp đỡ, và chúng ta được phước hạnh.
Lạy Chúa, xin chỉ cho con những gì con cần nắm lấy. Xin mở lòng con và bàn tay con nếu có ai cần nó, và giúp con cho đi trong ngày hôm nay.
Sự ban cho cách rộng rãi là tôn vinh Đức Chúa Trời, giúp đỡ người khác và chúc phước cho chính mình.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày
* Trích Lời Sống Hằng Ngày