Đọc: Ma-thi-ơ 2: 13-21
Đem con trẻ và mẹ Ngài lánh sang Ai Cập. —Ma-thi-ơ 2:13
Năm nọ khi gia đình chúng tôi đi qua bang Ohio để đến nhà của bà, chúng tôi đến thành phố Columbus vừa đúng lúc người ta phát tin báo có lốc xoáy. Bỗng nhiên mọi thứ trở nên thay đổi vì chúng tôi sợ rằng các con của mình có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi nhắc đến câu chuyện đó để giúp chúng ta tưởng tượng về chuyến đi đến Ai Cập của gia đình Giô-sép gồm có ông, bà Mary và con trẻ là như thế nào.Vua Hê-rốt, chứ không phải một cơn lốc xoáy, đã đe dọa gia đình họ khi ông ta tìm cách giết chết con trai của họ. Hãy tưởng tượng điều đó đối với họ đáng sợ như thế nào khi biết rằng “Vua Hê-rốt tìm Con Trẻ ấy để giết” (Ma-thi-ơ 2:13).
Chúng ta thường nhìn đơn giản hơn về Giáng sinh –một chuồng chiên thấp bé, các mục đồng đang quỳ gối trong một khung cảnh yên bình. Nhưng chẳng có sự yên bình nào cho gia đình của Chúa Giê-xu khi họ tìm cách thoát khỏi sự kinh hoàng từ vua Hê-rốt. Gia đình họ chỉ ra khỏi Ai Cập và trở về nhà ở Na-xa-rét khi một thiên sứ đến báo tin cho họ biết rằng họ đã an toàn (câu 20 -23).
Hãy cân nhắc sự kính sợ của chúng ta trước sự nhập thế của Chúa. Chúa Giê-xu, Đấng được hưởng uy nghi trên thiên đàng trong mối quan hệ hợp tác với Đức Chúa Cha, đã đặt tất cả sang một bên để được sinh ra trong nghèo đói, phải đối mặt với hiểm nguy và bị đóng đinh vì chúng ta. Ra khỏi Ai Cập là một việc, nhưng việc để lại thiên đàng cho chúng ta – đó là phần rất quan trọng và tuyệt vời của câu chuyện này!
Giê-xu Christ bỏ thiên đàng
Làm Đầy tớ để trao ban ân tình
Bỏ đi vinh hiển của mình
Cứu ai đặt trọn niềm tin nơi Ngài. —Hess
Chúa Giê-xu đã đến thế gian vì chúng ta hầu cho chúng ta có thể đi lên thiên đàng cùng với Ngài.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày