Đọc: Thi Thiên 77:1-15

Con kêu cầu với Đức Chúa Trời…Có thần nào vĩ đại bằng Đức Chúa Trời chăng?-Thi thiên 77:1,13

Tôi không biết A-sáp, tác giả Thi thiên 77, đã lâm vào tình thế tuyệt vọng nào, nhưng tôi cũng đã nghe và chính mình cũng đã than khóc giống vậy. Qua hơn chục năm từ ngày mất con gái, rất nhiều người từng trải qua cảnh mất mát người thân như tôi đã chia sẻ với tôi những lời đau đớn như vầy:

Kêu cầu Đức Chúa Trời (c.1). Giơ tay thẳng lên trời (c.2). Khi nghĩ về Chúa bèn bồn chồn bởi hoàn cảnh kinh khiếp bao vây (c.3). Chìm trong phiền muộn không nói nên lời (c.4). Thu mình lại vì cảm giác bị từ bỏ (c.7). E sợ lời hứa và lòng nhân từ Ngài không còn nữa (c.8).

Nhưng một sự thay đổi hoàn toàn xảy đến với A-sáp trong câu 10 khi ông hồi tưởng lại công việc tuyệt vời của Đức Chúa Trời. Ông nhớ lại tình yêu của Chúa, những gì Ngài đã làm, những việc làm kỳ diệu của Ngài thuở xưa, sự yên ủi của Đức Chúa trời thành tín và nhân từ, những việc phi thường và vĩ đại của Chúa cùng sức mạnh và sự cứu chuộc của Ngài.

Tuyệt vọng luôn hiện hữu trong cuộc sống và không dễ để tìm ra câu trả lời. Nhưng trong bóng đêm, khi nhớ lại sự vinh hiển, oai nghi, năng quyền và tình yêu của Đức Chúa Trời, thì nỗi tuyệt vọng sẽ lắng dần xuống. Như A-sáp, chúng ta có thể nhắc lại những việc làm của Chúa, đặc biệt là sự cứu rỗi của Ngài qua Chúa Giê-xu, và quay về chốn cũ–dựa nương nơi tình yêu vĩ đại của Ngài với lòng biết ơn.

Lạy Chúa, đôi khi chúng con không thể hiểu được sự sâu nhiệm của bản tánh hoặc sự khôn ngoan của công việc Ngài khi những vấn nạn viếng thăm chúng con. Xin giúp chúng con.

Hoài niệm về quá khứ mang đến hy vọng cho hiện tại.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày