Đọc: Mác 14:10-21
Đức Chúa Trời bày tỏ lòng yêu thương của Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là tội nhân thì Đấng Christ đã chết thay cho chúng ta. Rô-ma 5:8
Mục sư người Anh Joseph Parker được hỏi: “Tại sao Chúa Giê-xu chọn Giu-đa làm một trong các môn đồ của Ngài?” Ông suy nghĩ hồi lâu về câu hỏi đó một lúc nhưng không thể nghĩ ra câu trả lời. Ông nói rằng ông còn nghĩ tới một câu hỏi hóc búa hơn: “Tại sao Ngài chọn tôi?”
Đó là câu hỏi đã được hỏi suốt nhiều thế kỷ. Khi con người đau đớn nhận ra tội lỗi của mình và đầy mặc cảm, họ kêu khóc với Chúa Giê-xu xin Ngài thương xót. Trong sự kinh ngạc đầy vui mừng, họ kinh nghiệm chân lý rằng Đức Chúa Trời yêu họ, rằng Chúa Giê-xu chết vì họ, và rằng họ đã được tha thứ mọi tội. Thật là điều không thể hiểu thấu!
Tôi cũng tự hỏi “Sao lại là tôi?” Tôi biết sự tối tăm và hành vi tội lỗi của đời tôi bị thúc đẩy bởi tấm lòng còn đen tối hơn, nhưng Đức Chúa Trời yêu tôi! (Rô. 5:8). Tôi là người không đáng, khốn khổ, vô vọng, nhưng Chúa đã mở vòng tay và trái tim Ngài cho tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng Ngài thì thầm “Ta yêu con còn nhiều hơn con yêu tội lỗi mình.”
Đúng vậy! Tôi yêu tội lỗi tôi. Tôi bảo vệ nó. Tôi phủ nhận sự sai trái của nó. Nhưng Đức Chúa Trời yêu tôi đủ để tha thứ và giải phóng tôi.
“Sao lại là tôi?” Điều đó vượt ngoài sự hiểu biết của tôi. Nhưng tôi biết Ngài yêu tôi. – và Ngài cũng yêu bạn!
Lạy Chúa Giê-xu, ân điển của Ngài thật tuyệt với. Ân điển Ngài vĩ đại hơn tất cả tội lỗi của con. Ngài đã cất đi gánh nặng và giải phóng tâm linh con. Cảm ơn Ngài.
Chúa yêu chúng ta không phải vì chúng ta là ai, nhưng vì Ngài là ai.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày