Đọc: Thi thiên 51:7-17

Đức Chúa Trời ôi! Lòng đau thương thống hối Chúa không khinh dể đâu. — Thi thiên 51:17

Khi đi du lịch nước ngoài, bạn tôi là Myrna đã đến thờ phượng tại một hội thánh. Cô để ý khi mọi người bước vào thánh đường lập tức quỳ gối và cầu nguyện, quay mặt lại với phía trước nhà thờ. Bạn tôi được biết rằng người trong hội thánh đó xưng tội mình với Chúa trước khi bắt đầu buổi thờ phượng.

Hành động khiêm nhường tượng trưng cho điều Đa-vít nói trong Thi. 51: “Sinh tế đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là tâm linh đau thương; Đức Chúa Trời ôi! Lòng đau thương thống hối Chúa không khinh dể đâu” (c. 17). Đa-vít đang mô tả sự hối hận và ăn năn của bản thân vì tội tà dâm với Bát-sê-ba. Sự đau khổ thật sự vì tội lỗi bao gồm việc chấp nhận quan điểm của Chúa về việc mình đã làm—thấy nó là hoàn toàn sai trật, ghét tội đó, và không muốn tiếp tục.

Khi chúng ta thực sự tan vỡ vì tội lỗi mình, Chúa yêu thương đưa chúng ta lại với nhau. “Còn nếu chúng ta xưng tội mình thì Ngài là thành tín, công chính sẽ tha tội cho chúng ta và tẩy sạch chúng ta khỏi mọi điều bất chính” (I Giăng 1:9). Sự tha thứ này tạo cảm giác tươi mới cởi mở với Ngài và là điểm khởi đầu lý tưởng cho sự ca ngợi. Sau khi Đa-vít ăn năn, xưng tội và được Chúa tha thứ, ông đáp lại: “Chúa ơi, xin mở môi con và miệng con sẽ truyền ra sự ca ngợi Chúa” (Thi. 51:15).

Khiêm nhường là đáp ứng đúng đắn với sự thánh khiết của Chúa. Và sự ca ngợi là đáp ứng của lòng chúng ta với sự tha thứ của Ngài.

Lạy Chúa, xin giúp con không bao giờ bào chữa hay đánh giá thấp tội lỗi của mình. Xin hãy đến với con trong lúc con tan vỡ, và đừng để điều gì cản ngăn con ca ngợi danh Ngài.

Sự ca ngợi là bài hát của tâm hồn được giải phóng.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày