Đọc: II Phi-e-rơ 1:12–21
Khi trình bày cho anh em biết quyền năng và sự quang lâm của Chúa chúng ta là Đức Chúa Jêsus Christ, chúng tôi không dựa vào những huyền thoại khéo bịa đặt, nhưng chúng tôi tận mắt chứng kiến vẻ uy nghi của Ngài. II Phi-e-rơ 1:16
Giọng cười khàn khàn làm những người khách trong phòng bệnh của ba tôi chú ý: hai tài xế xe tải lớn tuổi, một người nguyên là ca sĩ nhạc đồng quê/ miền Tây, một người thợ thủ công, hai người phụ nữ ở nông trại kế bên, và tôi.
“…rồi sau đó hắn ta đứng dậy, đập chiếc bình trên đầu tôi”, người thợ thủ công nói, kết thúc câu chuyện về một trận đánh lộn ở quán rượu.
Cả phòng cười òa khi nhớ đến kỷ niệm giờ nhớ lại thấy buồn cười này. Bố tôi cố gắng thở khi tiếng cười choảng nhau với căn bệnh ung thư của ông để giành không khí trong phổi, ông nói hổn hển nhắc nhở mọi người rằng: “Randy là một nhà giảng đạo” vì vậy họ cần cẩn thận lời mình nói. Mọi thứ trở nên im lặng trong khoảng hai giây, sau đó căn phòng như nổ tung vì thông tin này lại khiến họ càng cười to hơn và sặc sụa hơn.
Đột nhiên, trong chuyến thăm lần này, kéo dài khoảng 40 phút, người thợ thủ công tằng hắng, quay sang bố tôi, và nói nghiêm túc. “Howard, tôi không còn nhậu nhẹt và cãi lộn nữa. Những ngày đó đã qua. Bây giờ tôi có một lý do khác để sống. Tôi muốn kể cho ông biết về Cứu Chúa của tôi.”
Sau đó, ông kể, trước sự phản đối yếu ớt một cách ngạc nhiên của bố tôi. Tôi chưa bao giờ nghe ai trình bày sứ điệp Phúc Âm nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn thế.
Bố tôi chăm chú lắng nghe, và vài năm sau đó, ông cũng đặt niềm tin nơi Chúa Giê-xu.
Đó là lời chứng mộc mạc từ một người bạn cũ sống một cuộc đời bình dị, nó nhắc nhở tôi một lần nữa rằng đơn giản không phải là khờ khạo hay ngớ ngẩn; nhưng là thẳng thắn và nhã nhặn.
Chúa Giê-xu cũng vậy. Và sự cứu rỗi cũng vậy.
Hãy đi khiến muôn dân trở nên môn đồ Ta.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày