Đọc: Công vụ 2:42-47

Ngày nào họ cũng chuyên tâm đến đền thờ. (câu 46)

Khi nghĩ đến tắc kè hoa, có lẽ chúng ta sẽ nghĩ đến khả năng thay đổi màu sắc của nó theo môi trường xung quanh. Nhưng loài thằn lằn này còn có một đặc tính thú vị khác. Vài lần tôi đã xem tắc kè hoa bò dọc theo lối đi và tự hỏi làm thế nào nó tới được đích. Chú tắc kè hoa miễn cưỡng duỗi một chân ra, nhưng rồi nó có vẻ đổi ý, thử lại, rồi mới cẩn thận đặt đôi chân do dự xuống, như thể sợ rằng đất sẽ sụp xuống. Đó là lý do tôi không thể nhịn cười khi nghe ai đó nói: “Đừng trở thành một tín hữu tắc kè hoa, cứ nói: ‘Hôm nay tôi đi nhà thờ; à không, tuần sau tôi sẽ đi; mà thôi, đợi tôi một chút đã!”

“Nhà của Đức Giê-hô-va” là nơi Đa-vít thờ phụng Chúa, và ông không hề trở thành một tín đồ “tắc kè hoa”. Ngược lại, ông vui mừng với những người nói rằng: “chúng ta hãy đi đến nhà Đức Giê-hô-va” (Thi Thiên 122:1). Các tín hữu của hội thánh đầu tiên cũng vậy. “Các tín hữu chuyên tâm giữ lời dạy của các sứ đồ, mối thông công với anh em, lễ bẻ bánh, và sự cầu nguyện… Ngày nào họ cũng chuyên tâm đến đền thờ” (Công vụ 2:42,46).

Thật là vui mừng khi cùng hiệp lòng với những anh em khác trong sự thờ phượng và thông công! Cầu nguyện, thờ phượng, học Kinh Thánh chung với nhau, và chăm lo cho mỗi cá nhân là rất cần thiết cho sự trưởng thành thuộc linh và tinh thần hiệp nhất của các tín hữu.

Trước ngai của Cha Thiên Thượng, chúng ta hãy dốc đổ lời cầu nguyện nhiệt thành của mình; những nỗi sợ hãi, niềm hi vọng, mục đích, cùng với sự an ủi và quan tâm của chúng ta đều là một. John Fawcett
Cùng nhau thờ phượng mang đến sức lực và niềm vui.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày