Đọc: Truyền Đạo 1:1–11
Ngài đã từ bỏ chính mình, mang lấy hình đầy tớ. Phi-líp 2:7
Tôi đứng xếp hàng tính tiền trong siêu thị gần nhà và nhìn xung quanh. Tôi thấy những thiếu niên cạo trọc đầu và đeo khoen mũi đang liếc nhìn những món đồ ăn vặt; một bạn trẻ sành điệu đang mua một miếng bít tết, vài nhánh măng tây, và một củ khoai lang; một phụ nữ tuổi trung niên đang đắn đo không biết nên mua đào hay mua dâu. Tôi tự hỏi: “Chúa có biết đích danh tất cả những người này không? Họ có thật sự quan trọng đối với Ngài không?”
Đấng Sáng Tạo muôn vật cũng là Đấng Sáng Tạo loài người, và mỗi một chúng ta được xem là xứng đáng với sự quan tâm và yêu thương của Ngài. Đức Chúa Trời đã bày tỏ tình yêu ấy trong thể xác con người trên những ngọn đồi cằn cỗi của Y-sơ-ra-ên và cuối cùng là trên thập tự giá.
Khi Chúa Giê-xu viếng thăm trần gian trong hình ảnh của một đầy tớ, Ngài đã bày tỏ rằng bàn tay của Đức Chúa Trời thương xót ngay cả những người hèn mọn nhất trên đời. Trong bàn tay ấy khắc ghi từng cái tên của chúng ta và cũng in hằn những vết thương, là cái giá mà Đức Chúa Trời phải trả vì quá yêu thương chúng ta.
Giờ đây, khi nhận thấy mình đang chìm đắm trong sự thương thân trách phận, bị lấn át bởi nỗi cô đơn, là điều được nói rất rõ trong các sách như Gióp và Truyền Đạo, thì tôi đến với các sách Phúc Âm viết về những câu chuyện và việc làm của Chúa Giê-xu. Nếu tôi kết luận rằng sự hiện hữu của tôi “dưới ánh mặt trời” (Truyền. 1:3) không có gì đặc biệt đối với Chúa, thì tôi đang mâu thuẫn với một trong những lý do chính khiến Đức Chúa Trời phải đến thế gian. Đối với câu hỏi “Tôi có quan trọng không?” thì Chúa Giê-xu chính là câu trả lời.
Cha ơi! Khi chúng con tràn ngập nỗi cô đơn và đau đớn, chúng con chỉ có thể chạy đến với Ngài. Chúa Giê-xu đã cho chúng con thấy chúng con quan trọng như thế nào đối với Ngài. Cảm ơn Ngài!
Đấng Chăn Chiên Nhân Lành đã hy sinh mạng sống mình cho bầy chiên. (Chúa Jêsus)
* Trích Lời Sống Hằng Ngày