Đọc: Truyền Đạo 4:4-16
Người không tự hỏi rằng: “Tôi phải chịu lao khổ, bắt mình từ bỏ những lạc thú là vì ai?” (Câu 8)
Henry làm việc 70 giờ một tuần. Anh ấy yêu công việc của mình và nó đem lại một khoản thu nhập cao để gia đình có được những thứ tốt nhất. Anh luôn đề ra kế hoạch để giảm giờ làm việc lại nhưng chưa bao giờ thực hiện được. Một buổi chiều nọ, anh trở về nhà với một tin rất vui – anh đã được tiến cử vào vị trí cao nhất trong công ty. Tuy nhiên, không có ai ở nhà cả. Nhiều năm trôi qua, con cái của anh trưởng thành và dọn ra ngoài, vợ anh cũng có sự nghiệp riêng cho mình, giờ đây ngôi nhà hoàn toàn trống vắng. Không còn ai để cho anh chia sẻ tin vui nữa.
Vua Sa-lô-môn đã nói về sự cần thiết của việc cân bằng cuộc sống và công việc của chúng ta. Ông viết: “Kẻ ngu dại khoanh tay lười biếng, tự hủy hoại chính mình” (Truyền Đạo 4:5). Chúng ta không muốn tiến đến tột cùng của sự lười biếng, nhưng cũng không muốn rơi vào cái bẫy của việc trở nên quá tham công tiếc việc. “Thà đầy một lòng bàn tay mà được thư thái còn hơn là đầy cả hai bàn tay mà phải lao khổ, và chạy theo luồng gió thổi” (c.6). Nói cách khác, thà có ít mà hưởng thụ nhiều. Hiến tế các mối quan hệ lên bàn thờ của thành công là thiếu khôn ngoan. Thành tựu chỉ là phù du, trong khi những mối quan hệ mới chính là điều làm cho cuộc sống của chúng ta có ý nghĩa, bổ ích và thú vị (c.7-12).
Chúng ta nên tập làm việc để sống chứ không phải sống để làm việc bằng cách phân phối thời gian của mình một cách khôn ngoan. Đức Chúa Trời có thể ban cho chúng ta sự khôn ngoan này khi chúng ta tìm kiếm Ngài và tin cậy Ngài là Đấng hằng chu cấp cho chúng ta.
Chúa ơi, xin chỉ cho con biết những sự ưu tiên nào của con đang bị lệch lạc và con phải thay đổi. Cảm ơn Ngài vì món quà gia đình và bạn bè Ngài đã ban cho con.
Để sử dụng thời gian một cách khôn ngoan, hãy đầu tư vào những điều vĩnh hằng.
* Trich Lời Sống Hằng Ngày