Đọc: Mác 4: 35-41

Thầy ơi, Thầy không lo chúng ta chết sao? – Mác 4:38

Có câu nói “Trực giác luôn đúng.” Người Mỹ khởi phát ý niệm nầy vào 26/9/1960–lần đầu tiên cuộc tranh luận giữa hai ứng cử viên tổng thống được phát trên truyền hình. Trước ống kính, John Kenedy tỏ ra bình tĩnh; còn Richard Nixon lại căng thẳng. Trực giác cho thấy Kenedy là nhà lãnh đạo mạnh mẽ hơn. Cuộc tranh luận đó không chỉ xoay chuyển cuộc bầu cử, mà thay đổi cả đường lối chính trị nước Mỹ. Ngày nay, chính trị dựa vào trực giác đã trở thành quy luật.

Tuy vậy, trực giác không phải lúc nào cũng đúng–đặc biệt về Đức Chúa Trời. Khi Chúa Giê-xu và các môn đồ vượt biển Ga-li-lê trên chiếc thuyền đánh cá nhỏ nhoi, cơn bão bất chợt dọa làm chìm thuyền. Chúa Giê-xu đang ngủ còn các môn đồ thì hoảng hốt, họ đánh thức Ngài và hỏi “Thầy ơi, Thầy không lo chúng ta chết sao?” (c.38)

Tôi cũng từng hỏi như vậy. Nhiều lúc trực giác tôi chỉ rằng Đức Chúa Trời đang bất động, như thể Ngài không quan tâm. Nhưng sự quan tâm Chúa dành vượt quá những gì tôi có thể nhìn và đo lường. Chúa quan tâm sâu sắc đến điều chúng ta bận tâm. Chúa muốn chúng ta trao hết mọi lo lắng cho Ngài, “vì Ngài luôn chăm sóc [chúng ta].” (1 Phi. 5:7). Đây mới là thực tế thật sự.

Ngài luôn chăm sóc quan tâm Lòng Ngài cảm động khi tâm tôi buồn Khi ngày tháng thật thê lương Tôi biết Chúa vẫn yêu thương đỡ đần. —Graeff

Ngay cả khi chúng ta không cảm nhận được sự hiện diện của Đức Chúa Trời, Tình yêu thương của Ngài vẫn luôn bao phủ chúng ta.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày