Đọc: 1 Sa-mu-ên 23:1-5
Đa-vít cầu hỏi Đức Giê-hô-va. 1 Sa-mu-ên 23:2
Khi chồng tôi và tôi giám sát các buổi tập đàn piano của con trai mình, chúng tôi bắt đầu bằng cách cầu xin Đức Chúa Trời giúp đỡ. Trước hết chúng tôi cầu nguyện bởi vì tôi lẫn chồng tôi đều không biết chơi nhạc cụ này. Cả ba chúng tôi đều đang khám phá những bí ẩn của âm nhạc như là ý nghĩa của “ngắt âm” và “liền tiếng” và khi nào thì ấn những phím piano màu đen.
Cầu nguyện trở thành một ưu tiên khi chúng ta nhận biết mình cần sự giúp đỡ của Đức Chúa Trời. Đa-vít cần sự trợ giúp của Đức Chúa Trời trong một tình cảnh nguy hiểm khi ông cân nhắc việc chiến đấu với quân Phi-li-tin ở thành Kê-i-la. Trước khi tham chiến, “Đa-vít cầu khẩn Đức Giê-hô-va ‘Con có nên đi đánh những người Phi-li-tin này không?’ (1 Sa. 23:2). Đức Chúa Trời tán thành. Tuy nhiên, những người theo Đa-vít thú nhận rằng lực lượng quân thù đe dọa họ. Trước khi một thanh gươm được giơ lên chống lại quân Phi-li-tin, Đa-vít lại cầu nguyện nữa. Đức Chúa Trời hứa ban sự chiến thắng mà sau này ông đã nhận lãnh lấy.
Sự cầu nguyện có dẫn dắt cuộc đời chúng ta không hay nó là cứu cánh cuối cùng khi khó khăn xảy đến? Đôi khi, chúng ta rơi vào thói quen lập kế hoạch rồi sau đó mới xin Chúa chúc phước hoặc chỉ cầu nguyện trong lúc tuyệt vọng. Đức Chúa Trời muốn chúng ta chạy đến với Ngài những khi có nhu cầu. Nhưng Ngài cũng muốn chúng ta nhớ rằng chúng ta luôn luôn cần Ngài (Châm. 3:5-6).
Lạy Chúa, xin hãy dẫn dắt con khi con đi qua cuộc đời này. Xin giúp con không hành động theo sự khôn ngoan riêng của mình nhưng tìm kiếm ý muốn của Ngài trong mọi hoàn cảnh.
Chúa muốn chúng ta cầu nguyện trước khi làm bất cứ điều gì. Oswald Chambers
* Trích Lời Sống Hằng Ngày