Đọc: Thi Thiên 18:1-6

Trong gian truân, con cầu khẩn Đức Giê-hô-va. C.5

Là người mẹ có con nhỏ, đôi khi tôi rất dễ hoảng loạn. Phản ứng đầu tiên của tôi là gọi cho mẹ và hỏi bà phải làm gì khi con trai tôi bị bị dị ứng hoặc con gái tôi đột ngột bị cảm lạnh.

Mẹ tôi là một nguồn thông tin vĩ đại, nhưng khi đọc Thi Thiên, tôi được nhắc nhở rằng chúng ta rất cần sự trợ giúp mà không một người phàm nào có thể ban cho! Trong Thi Thiên 18, Đa-vít đang gặp mối nguy hiểm lớn. Sợ hãi, gần kế cái chết và trong buồn nản, ông kêu cầu Chúa.

Đa-vít có thể nói “Con yêu Ngài, Chúa ôi!” vì ông hiểu Chúa là đồn lũy, hòn đá, là Đấng giải cứu (c.1-2). Chúa là cái khiên, sự cứu chuộc và pháo đài của ông. Có lẽ chúng ta không hiểu được lời ngợi ca của Đa-vít vì chưa từng kinh nghiệm sự cứu giúp của Chúa. Có thể vì chúng ta với lấy chiếc điện thoại trước khi đến xin Chúa lời khuyên và sự giúp đỡ.

Chắc chắn Chúa đặt người khác vào trong cuộc đời chúng ta để cho chúng ta sự cứu giúp và yên ủi. Nhưng đừng quên cầu nguyện. Chúa sẽ lắng nghe chúng ta. Như Đa-vít hát: “Từ đền thờ, Ngài nghe tiếng con, và tiếng kêu cứu của con thấu đến tai Ngài” (c.6). Khi đến với Chúa, chúng ta hòa thanh cùng Đa-vít và vui hưởng chính Ngài, là hòn đá, là đồn lũy và Đấng giải cứu.

Lần sau, khi với tay lấy điện thoại, cũng hãy nhớ cầu nguyện!

Những khi buồn khổ trong đời
Xin cho con nhớ những lời yêu thương
Từ Cha chí ái con nương
Ngài lau nước mắt và thường lắng nghe.

Cầu nguyện là chiếc cầu nối hoảng loạn với an bình.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày