Đọc: Mác 14:32-42

Trong những ngày đó, Đức Chúa Jêsus đi lên núi để cầu nguyện; Ngài thức thâu đêm cầu nguyện với Đức Chúa Trời. –Mác 6:12

Tôi thích dẫn các cháu đi trượt tuyết khi Michigan có tuyết rơi, chúng tôi vồ lấy miếng ván bằng nhựa rồi trượt xuống sân sau nhà, bay vọt xuống đồi và trèo lên lại để trượt tiếp.

Khi tôi du lịch đến Alaska với đám thiếu niên, chúng tôi cũng trượt tuyết. Chúng tôi đi xe buýt đến gần ngọn núi, rồi nhảy lên ván trượt. 10 đến 20 phút tiếp theo (tùy vào mức độ can đảm), chúng tôi trượt thật nhanh xuống núi và nắm giữ thật chặt mạng sống quý báu.

10 giây ở sân sau nhà hay 10 phút trượt núi Alaska đều gọi là trượt tuyết, nhưng rõ ràng là khác nhau.

Tôi nghĩ sự cầu nguyện. Đôi khi chúng ta cầu nguyện theo cách “10 giây ở sân sau nhà”-tức cầu nguyện nhanh gọn, ngẫu hứng hoặc súc tích trước khi ăn. Cũng có lúc, ta lại thiên về cách cầu nguyện “trượt xuống núi” – tức cầu nguyện lâu hơn, sâu hơn, đòi hỏi tập trung và say mê tương giao với Chúa. Cả hai đều có lúc cần đến và là điều thiết yếu trong đời sống.

Chúa Giê-xu thường cầu nguyện và có khi Ngài cầu nguyện rất lâu (Lu-ca 6:12, Mác 14:32-42). Dù sao đi nữa, chúng ta cũng hãy đem điều lòng mình ao ước dâng lên Chúa của những “sân sau” và những “ngọn núi” trong đời sống.

Lạy Chúa, xin thách thức chúng con cầu nguyện kiên trì – cả khi lâu hay mau. Khi chúng con đối diện với thung lũng hay đồi núi của cuộc đời, nguyện chúng con trình dâng tấm lòng và tâm trí của mình cho Ngài trong mối tương giao liên tục.

Trọng tâm của sự cầu nguyện là cầu nguyện từ cả tấm lòng.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày