Đọc: 2 Cô-rinh-tô 5:1-8
[Đức Chúa Trời] đã làm cho Đấng không hề biết tội lỗi trở nên tội lỗi vì chúng ta, để trong Đấng ấy chúng ta được trở nên công chính trước mặt Đức Chúa Trời. 2 Cô-rinh- tô 5:21
Tiếng ồn. Sự rung động. Áp lực. Quả cầu lửa. Phi hành gia người Canada Chris Hadfield đã dùng những từ này để diễn tả việc được phóng vào vũ trụ. Khi tên lửa phóng nhanh đến Trạm Vũ Trụ Quốc Tế, sức nặng của trọng lực tăng dần và việc thở trở nên khó khăn. Ngay khi ông nghĩ mình sắp bị ngất đi thì tên lửa thực hiện một cú phóng bốc lửa vào vùng phi trọng lực. Thay vì trôi vào sự bất tỉnh, ông đã cười phá lên.
Cách mô tả của ông khiến tôi nghĩ đến những ngày trước khi mẹ tôi qua đời. Gánh nặng của sự sống đã không ngừng tăng lên cho đến khi mẹ tôi không còn đủ sức để thở. Khi đó bà đã được giải thoát khỏi sự đau đớn và đi vào “vùng phi trọng lực”của thiên đàng. Tôi hay nghĩ nghĩ tiếng cười của bà khi bà hit vào hơi thở đầu tiên trong sự hiện diện của Chúa Giê-xu.
Vào ngày Thứ Sáu mà chúng ta gọi là “tốt lành”, điều tương tự đã xảy ra với Chúa Giê-xu. Đức Chúa Trời đặt trên Ngài gánh nặng về hết thảy tội lỗi của nhân loại- trong quá khứ, hiện tại và tương lai-cho đến khi Ngài không còn thở được. Rồi Ngài nói “Lạy Cha, Con xin giao linh hồn lại trong tay Cha” (Lu-ca 23:46). Sau khi tắt hơi bởi tội lỗi chúng ta, Chúa Giê-xu nhận lại sự sống mà Ngài đã trao phó trong tay Đức Chúa Trời và hiện nay Ngài đang sống ở nơi mà tội lỗi và sự chết không cònquyền năng gì. Tất cả những ai tin nơi Đấng Christ sẽ có một ngày được đoàn tụ với Ngài và tôi thiết nghĩ liệu chúng ta có nhìn lại về cuộc sống này và cười hay không.
Cha Thiên Thượng của chúng con, chẳng có lời nào để diễn tả lòng biết ơn của chúng con đối với Chúa Giê-xu, Con Một của Ngài, Đấng mang lấy gánh nặng tội lỗi của chúng con. Cảm ơn Ngài vì khi rời khỏi thân thể này cùng những gánh nặng của nó thì chúng con được ở trong sự hiện diện của Ngài mãi mãi.
Sự hy sinh của Chúa Giê-xu hướng chúng ta về niềm vui của thiên đàng
* Trích Lời Sống Hằng Ngày