Đọc: Xuất Ai Cập Ký 3:1-6; 10-14
Ta là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu. (câu 14)
Chuyện tích người Mỹ bản địa kể về một cậu bé được đưa lên rừng một mình vào một buổi tối mùa thu để thử thách lòng can đảm. Chẳng mấy chốc, đêm tối buông xuống và âm thanh của màn đêm vang dội khắp nơi. Cây cối lung lay rên rỉ, cú mèo rít và chó sói hú vang. Dù rất sợ, cậu vẫn ở trong rừng suốt đêm như yêu cầu. Cuối cùng, bình minh đến và cậu nhìn thấy một bóng người gần kề bên mình. Đó chính là người ông đã canh chừng cậu suốt đêm.
Khi Môi-se ở trong sa mạc, ông thấy bụi gai cháy không tàn. Đức Chúa Trời trò chuyện từ trong bụi gai, ủy thác ông quay lại Ai Cập và giải thoát dân Y-sơ-ra-ên khỏi sự nô dịch tàn ác. Môi-se do dự và thắc mắc: “Con là ai mà dám đến với Pha-ra-ôn và đem dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai Cập?”
Đức Chúa Trời chỉ đơn giản trả lời: “Ta sẽ ở với con”.
“Nếu con… nói với họ: ‘Đức Chúa Trời của tổ phụ anh em sai tôi đến với anh em;’ và họ hỏi con: ‘Tên Ngài là gì?’ thì con sẽ nói với họ thế nào?”
Chúa phán: “Ta là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu”…Đấng Tự Hữu đã sai tôi đến với anh em.” (Xuất 3:11-14). Cụm từ “Ta là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu” có thể được hiểu là “Ta luôn và sẽ luôn tồn tại ”, nó biểu lộ bản tính vĩnh hằng và toàn năng của Ngài.
Đức Chúa Trời hứa sẽ luôn ở cùng những ai tin Chúa Giê-xu. Dù màn đêm có tối tăm đến đâu, Ngài luôn sẵng sàng đáp lời thích đáng cho nhu cầu của chúng ta.
Lạy Cha, cảm ơn Ngài về bản tánh không dời đổi của Ngài.
Đức Chúa Trời luôn hiện hữu và hành động.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày