Đọc: Nê-hê-mi 2:11-18

Hãy đến, chúng ta hãy xây lại tường thành Giê-ru-sa-lem để chúng ta không còn bị sỉ nhục nữa. Nê-hê-mi 2:17

Khi Edward Klee trở về Berlin sau nhiều năm xa cách, thành phố mà ông luôn nhớ và yêu mến không còn ở đó nữa. Thành phố đã thay đổi rất nhiều và ông cũng vậy. Klee viết trong tạp chí Hemisphere rằng: “Trở về thành phố mà bạn từng yêu mến có thể là một ý tưởng may rủi…Nó có thể khiến bạn vỡ mộng.” Trở lại những nơi trong quá khứ có thể mang đến cảm giác u buồn và mất mát. Chúng ta không còn là người như trước đây và nơi rất quan trọng trong cuộc đời chúng ta cũng không còn đúng như xưa nữa.

Nê-hê-mi đã bị lưu đày xa vùng đất Y-sơ-ra-ên nhiều năm khi ông nghe hoàn cảnh tuyệt vọng của dân mình và sự tàn phá ở thành Giê-ru-sa-lem. Ông được vua Ạt-ta-xét-xe nước Ba Tư cho phép trở về để xây lại các bức tường. Sau một đêm thăm dò xem xét tình hình (Nêh. 2:13-15), Nê-hê-mi bảo cư dân trong thành: “Anh em thấy chúng ta đang lâm vào cảnh khốn khổ, Giê-ru-sa-lem bị phá hủy và các cổng thành bị lửa thiêu đốt. Hãy đến, chúng ta hãy xây lại tường thành Giê-ru-sa-lem để chúng ta không còn bị sỉ nhục nữa” (c. 17).

Nê-hê-mi đã không trở về để hồi tưởng mà để xây lại. Đó là bài học lớn cho chúng ta khi suy xét những điều nào trong quá khứ cần được sửa lại. Chính niềm tin của chúng ta nơi Đấng Christ và quyền năng của Ngài giúp chúng ta nhìn về trước, tiến về trước và xây lại.

Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng Đức Chúa Trời đang thay đổi chúng ta cho tương lai.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày